Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

về thăm đại dương

Đại dương là loài biển lớn, có sinh sôi, ốm yếu hoặc phì nhiêu - nhưng không rõ ra rằng phải lớn bao nhiêu. So với bề mặt của nước, thì bề dày cũng chẳng mấy - nhưng người ta nói rằng, nó sâu thẳm và rộng đến bao la.(!)

Những điều mà con người cảm phán, thì chưa thể tin được. Họ chỉ múa, theo rối của họ - vì còn bao sự thiêng linh khác, mà con người không thể sờ mó, nhìn thấy được.

(…)
Người ta có thể sắm chiếc ao bé nhỏ - và nuôi đầy vi sinh. Họ có thể cho đó là đại dương, cũng có thể cho rằng sâu thẳm và rộng đến bao la - trong thế giới vi sinh tục trần hùng vĩ.

Cũng vậy trong căn nhà người nghèo, những gì vào ra đều không ngõ - và rộng đến nơi không gì để còn mất, hoặc để đau xót - và cũng có thể nói rằng nơi đó sâu thẳm và rộng đến bao la.

Nhà của họ có thể là phố phường, núi đồi, một xóm hè - hoặc một tán cây êm đềm, mát mẻ - bên quán chè xôi chuyện đời náo hoạt - cùng các lãnh tụ ven đường.

Cũng vậy như một người hoang, đã ra ràng, đã có tình yêu lứa đôi. Linh hồn họ thường chỉ một người, chăm lo, manh nha canh chừng thú dữ.  Nhưng thú dữ thì không ở ngoài vườn, bờ rào hay lòng đêm góa bụa - thú dữ vẫn đã đi vào, bằng chiếc ngõ tận cùng nào đó - vào thời kỳ trước đó.

Biết thế nào để nói, tình yêu có sâu thẳm và rộng đến bao la hay không. Nhưng rõ ràng tình yêu là chốn hiền hòa, xa lạ, đày đọa - và cũng thần phép như ma. (!)

Khi tình yêu đã nguội lạnh với thân ngoài, thì không cần lời lý luận hoặc xồm xoàm chứng tích - nhưng tình yêu vẫn nhìn ra, thấy rất rõ vật dụng liên quan.

Có khi tình yêu lộ ra những khô cằn, nứt nẻ - vì những dị tật tâm hồn - thì chẳng mong chờ, khâu vá vào đâu được. Vì chiếc lá non, thơ dại nhất của tim người, thường không phi thường để đóng nhiều kịch bản. Nó chỉ biết mình là lá non, còn sống hay đã chết - và chính nó là đạo diễn một lần, trong trường đời vạn lần của một người.

Bình Dương, Chủ Nhật 20/3/2011, trước cây xăng Huy Hồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét