Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

người con của sóng

Trong khoảng thời gian ngắn, trận động đất Nhật Bản (11/03) và trận động chiến Libya (19/03) đều rơi vào những nơi mật độ cao - và đều gây kinh hoàng loài người.


Trong đó, một nơi phát nguồn từ lĩnh vực vô thức - và một phát nguồn từ lĩnh vực ý thức. Nhưng trên nữa, có bàn tay vô hình nào để bắt hay không - chúng ta chưa thể vói lời mưu gián.


Nhưng sự sinh tồn nào cũng bên bờ đe dọa, nếu rừng rậm không dung đại thụ hay loài thú dữ- thì không là rừng rậm nữa.


Chúng ta biết rằng, dù những con thú nhỏ nhất, vẫn có thể là con thú dữ nhất - và điều đó vẫn bình đẳng trước tạo hóa không phân bua.


Từ đó, không con vật nào đau khổ nhất - và cũng không con vật nào hạnh phúc nhất - trong một loài, hoặc trong vạn triệu loài sinh nở. (Trừ loài người - khi hắn sống vô ý thức.)


Cũng từ đó, những điều rủi may đều chỉ là tạm thời, quyết vận là chuyện khác - vì chúng ta là loài đặc ân, đặc biệt, được đại diện trí tuệ trên thái dương hệ này.


Chúng ta là loài duy nhất, có con đường ý thức về sự bất tận. Nhưng điều đó tự có, hay được giao phó - ta hãy chờ xem chớp tắt của vũ trụ đầy tính thiên thần và kỳ ảo- nơi mà con người chưa giả định được gì trước vụ nổ bigbang - và đang chờ vụ nổ kỳ thần của trí tuệ về sự giải thích.


Hẳn nhiên vũ trụ là kỳ quan thực tiễn, sống động và thần diệu. Nhưng ta cũng tin rằng trí tuệ loài người cũng là kỳ quan đầy năng động, trừu tượng và nhiều sức mạnh khác để nhìn ra thực tiễn.


Chúng ta chỉ cần làm ra sự hiểu biết điều đó, không cần phải vận hành được gì - vì chúng ta đang là một loài siêu tân tinh, tận cùng nhỏ bé và kỳ lạ - mà các thánh thần đều phải run sợ, đang khép nép vào một đâu đó.


(…)
Có thể nói rằng, đứa con của sóng cũng là con sóng - hoặc là chính nó - qua sự lai tạp và tái tạo, trong đó có thể thêm những gì hoàn toàn không thuộc về nó - là của biển, là của đời, là của trời- và có cả những gì vô hình, đó là hạnh phúc hồn nhiên, cơn náo động tự chủ - hoặc cơn náo loạn không tự chủ nào đó đã tạo ra v.v…


Đứa con của sóng, thường vẫn là con sóng, không có sự quái thai nào và rối ren nào, vẫn hôn vào bờ, vẫn lan xa, vẫn hiền hòa - và vẫn tan ra trong lòng mẹ, trong tình yêu, trên bờ cát và bên bờ đất nước.


Sóng vẫn đi, về mơ hồ - và vẫn chờ một ngày tụ hội trở thành con sóng thưở nào. Sóng như một người yên ngã, chờ một ngày tụ hội thành một sinh linh thanh thản lúc ban đầu - và chờ dần thành một con quỷ đầy những phép thần minh tâm trí.


Có nghĩa rằng mọi sinh vật đều có nhờ linh khí của vũ trụ, có thể đến ngàn vạn lần trong kiếp sống không độc đáo của loài vật khác - và cũng có thể trở thành con người với sác xuất không lần 2 (và đã có) - nên có người rung nhịp đời tự mãn, có người tận dụng tối đa điều diễm hạnh ít ỏi, ngắn hạn của mình để làm điều ý nghĩa.


(…)
Cũng như con người, loài sóng có thể hiền lành hàng mấy triệu năm - nếu không bị dư chấn hoặc nhiễu động bởi các kỳ tinh xa, từ cõi thiên hà - hoặc sự phát sóng làm biến đổi trung tâm vật chất hoặc lòng đất.


Loài sóng rất hiền lành nếu không ai làm gì nó, không chọc ghẹo, không đưa những cơn điền cuồng lên đến đỉnh điểm.


Đỉnh điểm có thể là tổng hợp những đụn khói, tổng hợp những sự ăn cào vào môi sinh, rừng rậm thiên nhiên, rừng rậm tình người và cả rừng rậm của đáy lòng người - tức là khởi thảo cho các cuộc chiến tranh, vì đáy lòng người đã thủng nơi nào đó.


(…)
Loài sóng chỉ thưởng ngoạn những gì của thiên nhiên bằng sự nô đùa vô tận. Con người cũng thưởng ngoạn điều đó, nhưng họ còn chế ra những kỳ khôi và nô giỡn biết bao nguy hiểm khác. Nhưng dường như điều đó vẫn còn thiếu, họ còn chế ra những bạo ngược nhắm vào đồng loại, nhưng không biết rồi sẽ đem về những gì cho họ, trong hoang tàn kiếp sống như nhau.


Họ vẫn thừa biết rằng lúc nào đó, đời cũng sẽ khép lại- và cũng sẽ mở ra - vì diễm phúc bất tận, luôn nép sau bức màn vi sinh mà không cần ai vén lên hay buông xuống. Có nghĩa rằng ai cũng tự vén mình và tự buông chính mình, để về thưở vi sinh nhất, thưở không còn tội lỗi, không còn thống khổ hoặc hạnh phúc, chỉ còn sự hồn nhiên và thưởng ngoạn với thiên nhiên, vui đùa với vô tận, với những vì sao, với những làn gió đêm ngày, với những bạn bè bên trảng cỏ, với mẹ hiền mặt đất v.v..


Nhưng rồi họ sẽ hoàn toàn tốt đẹp, giống như kiếp con sóng - nếu họ không gieo cấy vào một trí óc khôn ngoan, bằng những âm u man rợ, đua giành, nặng nề bản ngã - và vỗ chiếc ngực to lớn hoặc cái gì đó của mình về phía kẻ khác.

Cafe sáng, Chợ Cây Dừa , Bình Dương,  28/3/2011 

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2011

tiếng chim trong hang chuột

Người ta không nói trường hợp nào đưa chim về đến đó - nhưng chỉ nói điều may mắn, rằng tiếng kêu được thất thanh từ chốn này.

Có nghĩa rằng khi đó chim vào tổ, đời không còn gì nữa - chỉ còn máu xương, trong căn nhà hạnh phúc kẻ khác.

Người ta cũng không nói rằng, ngày nào đó lũ chuột con sẽ ra đời. Họ chỉ nói rằng, họ không cần biết điều gì xảy ra ở đâu. Họ chỉ biết và nghe loài chim đang hót trên cành cây cao - nhưng họ không biết khi nào vé sẽ trúng.

Người ta vẫn tung tăng làm điều gì đó bên khung trời - mà mạng sống bên trời sẽ đem về bếp hồng, những con cá biển khơi xa cũng sẽ về bên bếp sôi tiếng trùng dương, tiếng hạnh phúc những nhiên liệu từ vương quốc dầu lửa từ xibêri đem về, nghe tiếng tình nhân gần ở phía dưới đất và nghe tiếng tình yêu gần ở phía trên đầu. (!)

Một ngày hạnh phúc của chiếc lá, là ngày không còn nần nợ với cây cành, bay rất xa, xa những bàn tay vẫy gọi tiễn đưa hay đón chào, hoặc xin lần cứu rỗi bàn tay đốt cháy của loài người.

Tiếng chim trong hang chuột là tiếng kêu thất thanh, không còn biết gì, không nghe tiếng mình, chỉ nghe tiếng một loài đang yêu thương mình, vỗ về, ôm chầm - và đặt nụ hôn thần tình lên tình yêu đã hằng mong, khắc khoải.

NGƯỜI đã cứu mình thoát sống, chờ nụ hôn đầu tiên và bắt đầu thấy được cánh cửa thiên đàng hình gì, đang gọi thoát, như vào một lỗ đen vũ trụ - vào rất gọn gàng, suông sẻ, êm nhẹ, không một tiếng chim kêu, không một tiếng chuột kêu, không một tiếng động nào trong vườn hoang vĩnh cửu, không có yêu thương, không u minh - và không kéo buộc những nợ nần vinh dự, tài năng, diễm phúc và thần thánh - và khi đó chính mình là một thiên đường, có chứa tất cả những gì chưa bao giờ có.

Lái Thiêu, 3/2011

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

núi non

Có người đã đạt vinh thân và phù gia - nhưng họ quyết tìm vinh danh, để lại bảng vàng, để đời khen ngợi hoặc gởi điều chia sẻ nào đó.

Nhưng biết tìm đâu, treo chỗ chốn nào?

Có người đã đạt vinh danh nhưng gia kiệt, họ muốn tìm sự yên ổn vinh thân, đều đặn cơm no, đều thúng gạo đầy, ngày ba bữa nhậu cùng kẻ nghèo hèn - là có thể bay lên đường ý tưởng.

Nhưng biết tìm đâu, mò ở nơi nao?

Tình yêu không chế ra chiếc máy, chiếc máy cũng không chế ra tình yêu. Nhưng nếu nuôi hoài bão, con người có thể chế ra những gì mình nung nấu.

Có khi tình yêu cũng mệt nhoài vì sự hành xung tâm tưởng. Có người chiến thắng tình yêu như trò kỳ thú - có người gục ngã như kỳ sát không thành và thành tiên một lần hoang dại tình yêu.

(?)
Nhưng với sự thành công, vinh thân và vinh danh cũng là một.

Nhưng có những người, mang những định kiến phân biệt điều đó, như sự vỗ béo khác nhau. Nên trong cuộc sống có kẻ nằm không, nhìn thấy quả đồi xa kia thoai thoải, cho rằng đẹp đẽ phong phú hơn, nõn nà tươi tốt hơn, thơ trinh thần tiên hơn - và huyền diệu bất tận hơn…

Mà ai ngờ về phía bên kia, có kẻ mơ màng nhìn thấy quả đồi bên này cũng là thiên đường tuyệt diệu - và có thể tuyệt diệu hơn như thế.

Bình Dương , 19/3/2011

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

về thăm đại dương

Đại dương là loài biển lớn, có sinh sôi, ốm yếu hoặc phì nhiêu - nhưng không rõ ra rằng phải lớn bao nhiêu. So với bề mặt của nước, thì bề dày cũng chẳng mấy - nhưng người ta nói rằng, nó sâu thẳm và rộng đến bao la.(!)

Những điều mà con người cảm phán, thì chưa thể tin được. Họ chỉ múa, theo rối của họ - vì còn bao sự thiêng linh khác, mà con người không thể sờ mó, nhìn thấy được.

(…)
Người ta có thể sắm chiếc ao bé nhỏ - và nuôi đầy vi sinh. Họ có thể cho đó là đại dương, cũng có thể cho rằng sâu thẳm và rộng đến bao la - trong thế giới vi sinh tục trần hùng vĩ.

Cũng vậy trong căn nhà người nghèo, những gì vào ra đều không ngõ - và rộng đến nơi không gì để còn mất, hoặc để đau xót - và cũng có thể nói rằng nơi đó sâu thẳm và rộng đến bao la.

Nhà của họ có thể là phố phường, núi đồi, một xóm hè - hoặc một tán cây êm đềm, mát mẻ - bên quán chè xôi chuyện đời náo hoạt - cùng các lãnh tụ ven đường.

Cũng vậy như một người hoang, đã ra ràng, đã có tình yêu lứa đôi. Linh hồn họ thường chỉ một người, chăm lo, manh nha canh chừng thú dữ.  Nhưng thú dữ thì không ở ngoài vườn, bờ rào hay lòng đêm góa bụa - thú dữ vẫn đã đi vào, bằng chiếc ngõ tận cùng nào đó - vào thời kỳ trước đó.

Biết thế nào để nói, tình yêu có sâu thẳm và rộng đến bao la hay không. Nhưng rõ ràng tình yêu là chốn hiền hòa, xa lạ, đày đọa - và cũng thần phép như ma. (!)

Khi tình yêu đã nguội lạnh với thân ngoài, thì không cần lời lý luận hoặc xồm xoàm chứng tích - nhưng tình yêu vẫn nhìn ra, thấy rất rõ vật dụng liên quan.

Có khi tình yêu lộ ra những khô cằn, nứt nẻ - vì những dị tật tâm hồn - thì chẳng mong chờ, khâu vá vào đâu được. Vì chiếc lá non, thơ dại nhất của tim người, thường không phi thường để đóng nhiều kịch bản. Nó chỉ biết mình là lá non, còn sống hay đã chết - và chính nó là đạo diễn một lần, trong trường đời vạn lần của một người.

Bình Dương, Chủ Nhật 20/3/2011, trước cây xăng Huy Hồng.

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

kim cương giả

Viên kim cương không vùi lấp, không thách đố, không khoe trương. Nhưng người ta sẽ phải nhìn nhận - vì nó là kim cương.

Viên kim cương giả như thật, kèm thuộc tính như thật - không vùi lấp, không thách đố, không khoe trương. Nhưng người ta sẽ phải  nhìn nhận - vì nó là kim cương.

Người ta giả một loài hoa hiếm, ươm mầm, kèm thuộc tính như chính loài hoa kén - và nuôi lớn lên từng ngày tháng, không che kín, không thách đố. Nhưng con người sẽ phải nhìn nhận, vì giả thành thật.

Có những con người từ khi chưa có, mén có - và đã có.

Họ lớn lên kèm thuộc tính cùng thời gian - vô tư, mê say và tự do như một con chó nhỏ.

Họ tra gắn những dấu hỏi vào mình- và người đời tra gắn thêm nhiều dấu hỏi vào mình.

Có những ước mơ bay quá xa - kèm những ước định quá gần. Dù hạnh phúc nghèo hèn, hay lam lũ đại gia - họ vẫn hồ nghi mình là người giả.

Và càng đau đớn rằng, biết bao người trong minh tri, vẫn không cho rằng mình là người thật, cần nương dựa vào đâu đó.

Mây nắng vẫn hững hờ, là tà kiếp người.

Thời gian vẫn hững hờ, như một thời đã có.

Một ngày kia, họ nằm nơi êm ấm, chèn chồng chềnh những phía chông chênh - họ không nghe thấy gì , không bức ách gì.

Và khi đó, họ lui hoàn toàn về xác thân, biết mình là người thật và chết thật - dù chết thật một mình hay nhiều mình - và tất cả, dù giả hay không, đều là thứ thiệt.

Bình Dương 16/3/2011
(Suy nghĩ sau cuộc trò chuyện với nhà văn Nguyễn Đông Phương – về tác phẩm Về Đâu )