Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

lòng sông nước vẫn chảy

Không tạo vật nào - mà lòng và đáy chỉ một. Dù quanh co, nhưng vẫn dài suốt từ đầu cuối.

Không tạo vật nào - mà 2 bên hoa cỏ trài dài, trên mảnh thịt non bãi bờ - suốt từ đầu cuối, (chỉ trừ khi con người vén ra, vào lui ghe xuồng - hoặc những chuyến tàu dựng đứng neo buồm và vươn nòng khói bẩn).

Trên lòng sông bồng bềnh, phiêu diêu những bèo dạt lênh đênh trôi vào đâu đó, có thể nương nhờ hay đi đến hạ nguồn của toại nguyện - như kiếp người, đến khi không cần thân xác nữa.

Lòng sông còn phải lòng, yêu đương vào một trăng xa truyền kiếp - nên lòng sông cũng thường phập phồng thủy triều, theo từng ngày, và từng tháng trăng lên mong mỏi.

Lòng phập phồng đó đã muôn đời, làm lòng người cũng phập phồng từng ngày cơm cháo, ấm no những làn tôm cá - và cưu mang cho những tình yêu khác - có thể là con người, có thể là ước mơ và có thể là món trọng trách nợ nguyền nào đó.

Lòng dòng sông bao giờ cũng ngửa trời xanh, nhìn mây bay và no đầy ánh nắng. Mọi thứ nhìn lên, đều in hình xuống nước, làm có người mê mẩn - có kẻ hồ nghi rằng một nàng tiên nằm đó, trên vóc dáng có những chỗ long lanh, huyền thoại (?).

Đôi khi người ta cũng nhìn thấy chính mình, một loài đứng thẳng, lạ lẫm, kỳ khôi và thông ranh.

Nhưng những ai thông ranh mà không tìm được bình yên cho mình- thì chỉ là sự cùng quẫn - bởi họ bơi trên chốn mơ hồ nào đó, không có dòng sông thông suốt đời mình.

Lòng sông nuôi đầy những giống vật vô tư, hiền lành, không nói năng, không lý thuyết và không lý luận - vì triết lý chỉ là cuộc sống- mà con người càng xa hơn, thì càng gánh về vất vả.

Những giống vật thanh bình dưới lòng sông, thường trốn tìm, quanh những hang hốc nào đó, có khi mải mê dạo chơi trong một tổ quốc điều kinh, mát mẻ của mình.

Lòng sông dường như chẳng bao giờ sinh đẻ, nhưng cũng có khi tràn bờ, vì trời mây đại dương gởi về quá lớn - làm vỡ những con đê, bờ đập - hoặc những bãi thuyền bè mà lòng sông đã từng không có.

Những tôm cá nuôi trong lòng sông, hầu như chẳng một lần nguy hiểm. Chỉ trừ khi con người rải xuống chất độc vô sinh, bủa dày mẻ lưới hoặc giăng đầy bãi câu - làm lôi sạch lòng đau và đem lên những bàn mâm bốc khói - trước lũ người ngàn đời không hề hạnh phúc.

Và như thế, lòng sông chỉ có lòng đau, nhưng lòng đau đã nhừ ra và chai lỳ ngàn năm.

Lòng đau đã làm nhừ tình yêu và hạnh phúc của dòng sông với đời, với thiên nhiên thành một. Cũng như lòng và đáy sông đã dài từ đầu cuối, bên hai bờ cỏ trên miếng thịt non của bãi cát, vẫn còn hoài sự duyên dáng với trái tim dài ngàn năm của nó - vẫn còn hoài mà vẫn không bao giờ hót lên tiếng ca oanh liệt.

Một người cong chiếc võng, cầm cái ly, mượn cái chai - bên bờ Sông Bé, Phú Cường, Bình Dương, sáng 14/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét