Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

bóng tối thần diệu

Nhờ bóng tối, nên ánh sáng sống được, đi được và đến được.

Nhưng có ai biết, mẹ của ánh sáng là gì, to lớn, phì nhiêu ra sao.

Người đã thức giấc bao lâu và xuất phát thuở nào, để đi qua nẻo đường hành quân bất tận?

Bóng tối đã lan tràn bên trong và bên ngoài tất cả. Nhưng chưa hẳn con người ở giữa tất cả, nên có lúc họ chập chọa bên này bên kia, nên có kẻ vào tù và có kẻ nở hoa bên bờ sương khói.

(…)
Bóng tối rất rộng lớn - và vĩ đại đến sự tận cùng của vĩ đại.

Nhưng người ta chỉ nhìn vào ánh sáng, nhìn vào sự nương nhờ, nên không nhìn thấy những điều huyền nhiệm.

Bóng tối là sự bảo bọc để tránh nhiều tử huyệt. Nhưng ánh sáng phơi trần mọi thứ và gọi chào đầy những mối nguy hiểm.

Vũ trụ bóng tối có lổ đen, mà con người không cho rằng sáng hay tối - và sợ nó - Có nghĩa cho rằng sự siêu phàm không hoang ảo.

Người ta cũng thấy sự phát sáng từ lân tinh (đã chết hoặc đã cháy) - nhưng người ta chỉ nhìn thấy ánh sáng, mà không nhìn thấy người mẹ của mọi trường tồn và mọi ý thức.

(…)
Không phải người ta yêu nhau từ chỗ ánh sáng hay bóng tối - mà từ chỗ chập choạng linh hồn tìm bờ bên kia, để chia sẻ hoặc quên lãng điều không hy vọng - hoặc những điều tuyệt vọng.

Nguồn gốc của tình yêu giới tính, vẫn là tình yêu với con người, tìm đến những điều hợp nhất và gần gũi hơn nữa, trong 2 phần kinh dịch.

Đôi khi kinh dịch chảy ra lênh láng, nhưng vì tị hiềm, máy móc hay những sự cân đo mưu toàn khác - làm người ta khước từ, chuyển hướng - và  thường xảy ra những điều bất kham trong nguyện ước. Vì khi đó, bóng tối đã bất hòa, tràn khắp, áp đảo và trùm lên như thiên mệnh cho con người.

Nhưng cuộc hành xung nào của con người, cũng trên đường mò mẫm - và từ đó le lói những ánh sáng, trong tài nguyên của bóng tối.

Trong cuộc hành hương tìm lại cội nguồn của con người, cũng chính là tìm lại bóng tối. Nơi đó đã có gì, cớ gì, và tụ hội ra sao cho một sinh linh không hẹn trước?

Nhưng sự hẹn trước vẫn là điều không thể, nên sự sống con người phải có một bàn tay vô hình - đó là bóng tối. Là bóng mà con người không thể thấy được, làm ngộ nhỡ đó là điều tối tăm, không có gì - và chính vì thế mà con người tối tăm hơn nữa.

Và chính vì thế, con người càng tối tăm, càng bức xúc - nên họ càng khai phá nhiều thứ, kể cả những điều mà Thượng đế, tạo hóa và của bóng tối - đã không thể hình dung nổi.

Từ đó, các ngài đã pha thêm cõi những thời gian điên rồ, làm hạn hẹp thời lượng mà con người đã tung hoành diễn biến, đã làm dàn trải ra những kỳ diệu của ý thức, và con người sẽ nhặt được chìa khóa bí mật của tạo hóa. Và khi đó, con người sẽ không là người nữa, họ chôn chìm trong những điều siêu thực, nghịch mạng, khủng bố, bạo lực, hoặc lên chuyến phi thuyền ngao du khắp niềm đau trong vũ trụ không bờ.

Đường về vẫn còn xa, nhưng những mũi tên phóng thẳng của thời gian vẫn không ngừng trúng đích, làm kiếp người ngã gục - và cây cỏ, côn trùng lại mọc lên, mọc lên đến một đỉnh vinh quang nhất - mà con người sẽ làm được, mọc đến một khi nào không còn gì là vinh quang nữa - và con người sẽ về thăm lại mái nhà từ khi chưa có - mà đã có, trong lâu đài tồn tại vĩnh viễn không thời gian.

Ngồi với nhà thơ Nguyễn Vân Thiên, quán cà phê cuối công viên Phan Xích Long, Sài Gòn,  12/3/2011
(Xa xa có tấm bảng CẤM ĐI TRÊN CỎ. Người con gái thơ ngây làm vườn, thò lưỡi cắt ngọt ngào trong buổi sáng quên thấy bình minh.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét