Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

nhân vật của thời gian


Có người già hết chỗ già, nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy con người - vì ai cũng che đậy, dù khéo hay không khéo léo.

Chính mình cũng che đậy, nên chưa bao giờ nhìn thấy mình. Xem như chưa bao giờ nhìn thấy con người - là con thế nào, ra sao và làm gì?

Có người còm cõi không chờ tuổi, qua phố phường, nghe tiếng ồn mà không nghe tiếng lòng. Nghĩa là không nghe được tiếng người - họ nói gì, bao lâu và với ai?

Có người gặp duyên tai nạn, nghe tiếng sồn sột của tiền, tiếng chua đắng của thuốc, tiếng vết đau à ơi, tiếng giường rên rĩ, tiếng cấp cứu xôn xao, tiếng máu chảy rì rào và tiếng của mình thời tiền sử. Nhưng không biết con người gây nhau thế nào, được gì và ăn nhậu ra sao?

Có người hết cửa cõi mình, dù không, cũng phải muốn về nơi ở mới, tất cả đều sẽ phơi phới, tiếng người ơi ới, nhang khói mịt mùng, tiếng khóc nỉ non, tiếng gia tài róc rách, tiếng đàn hát tiễn vui, tiếng kinh cầu ấm miệng, tiếng đất đá cùng hoa thơm rầm rập thân mình, tiếng lời chúc chia về bên kia khe có suối, chúc gởi linh hồn về chốn mây mờ tạo hóa chờ ngày san ủi v.v...

Người già bỗng hết già - vì nghe thấy được con người là con gì, làm gì, nói gì, rồi sẽ về đâu - vì thấy được mình là con gì, làm gì, nói gì, rồi sẽ về đâu giữa đất trời không trăn trở.

Bình Dương, trưa 01/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét