Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

miếng vá chân tình

Có người mặc áo vá rách, để làm anh hùng, thiên tài, hoặc làm nhà đại phúc. Và có người mặc áo vá rách, để làm kẻ ăn mày mà không ai cho thương, bán vé số không mua - hoặc chạy thuê không người ôm.

Những chiến sĩ cuộc sống, đã có người tử trận và có người từ trần - nhưng người đời vẫn nhìn cặp mắt khác, có người thấy, có người không- hoặc không cần nhìn thấy (!).

Có người vá chiếc áo chưa rách của mình và cũng có người không còn gì để vá. Nhưng con người vẫn làm việc gì đó của mình, của người - ngay tại chốn giang hồ không định mệnh.

Dường như không có định mệnh nào được an bài sẵn. Người ta lập ra định mệnh cho mình từ sau một lá số, sau đáy mắt nhìn - và sau cõi lòng, quyết định còn có gì lưu luyến.

Lá số nào cũng mang hình đồ như nhau, như mọi bàn tay con người, đều mang những dấu vân vô ngĩa, tình cờ. Nhưng sự dẫn đi, tìm nơi đến - lại là từ xứ sở anh minh của hồn mình.

(…)
Người bán vé số trước những bàn tay xua, vẫn thấy trong tấm vé mình cầm, dù lên voi hay xuống chó, cũng có còn miếng cơm, chăn chiếu hạnh phúc và núi rừng cõi sống, có đứa con, có tiếng ru của bạc tình, có mảnh đất chôn vùi và leo lên, có tự mãn tiếng thơ giữa quê nhà - và có linh hồn không chỗ chứa, nằm trong hồn vé, nằm trong thân xác tuyệt vời, gói theo ngàn trùng diễm phúc, từ vạn triệu năm, từ vô biên về đến lần ưu ái.

(…)
Không biết  linh hồn có dọi lại chiếc bóng hoạt hình hay không, nhưng tất cả đều là những thiên tài giang hồ, đang tìm lại bến giang đầu - và đã làm việc gì đó cho mình.  Đã làm việc kinh động - là ra đi và không biết về đâu.

Chiếc áo trần, dù muốn vá hay không, cũng đã để lại sự ân cần, chân thành đùm bọc. Để người du hành không bị dễ mơn trớn điều mát mẻ, không bị lung lạc- và không bị vẽ lên, làm khác làn da thịt. Và cũng để không nhận ra rằng, con người là một thể giống nhau, bằng nhau - khi lâm vào những trận huy hoàng hoặc ảm đạm.

Cà phê Vô Định , Đài PTTH Bình Dương, sáng 25/02/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét