Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

người con của sóng

Trong khoảng thời gian ngắn, trận động đất Nhật Bản (11/03) và trận động chiến Libya (19/03) đều rơi vào những nơi mật độ cao - và đều gây kinh hoàng loài người.


Trong đó, một nơi phát nguồn từ lĩnh vực vô thức - và một phát nguồn từ lĩnh vực ý thức. Nhưng trên nữa, có bàn tay vô hình nào để bắt hay không - chúng ta chưa thể vói lời mưu gián.


Nhưng sự sinh tồn nào cũng bên bờ đe dọa, nếu rừng rậm không dung đại thụ hay loài thú dữ- thì không là rừng rậm nữa.


Chúng ta biết rằng, dù những con thú nhỏ nhất, vẫn có thể là con thú dữ nhất - và điều đó vẫn bình đẳng trước tạo hóa không phân bua.


Từ đó, không con vật nào đau khổ nhất - và cũng không con vật nào hạnh phúc nhất - trong một loài, hoặc trong vạn triệu loài sinh nở. (Trừ loài người - khi hắn sống vô ý thức.)


Cũng từ đó, những điều rủi may đều chỉ là tạm thời, quyết vận là chuyện khác - vì chúng ta là loài đặc ân, đặc biệt, được đại diện trí tuệ trên thái dương hệ này.


Chúng ta là loài duy nhất, có con đường ý thức về sự bất tận. Nhưng điều đó tự có, hay được giao phó - ta hãy chờ xem chớp tắt của vũ trụ đầy tính thiên thần và kỳ ảo- nơi mà con người chưa giả định được gì trước vụ nổ bigbang - và đang chờ vụ nổ kỳ thần của trí tuệ về sự giải thích.


Hẳn nhiên vũ trụ là kỳ quan thực tiễn, sống động và thần diệu. Nhưng ta cũng tin rằng trí tuệ loài người cũng là kỳ quan đầy năng động, trừu tượng và nhiều sức mạnh khác để nhìn ra thực tiễn.


Chúng ta chỉ cần làm ra sự hiểu biết điều đó, không cần phải vận hành được gì - vì chúng ta đang là một loài siêu tân tinh, tận cùng nhỏ bé và kỳ lạ - mà các thánh thần đều phải run sợ, đang khép nép vào một đâu đó.


(…)
Có thể nói rằng, đứa con của sóng cũng là con sóng - hoặc là chính nó - qua sự lai tạp và tái tạo, trong đó có thể thêm những gì hoàn toàn không thuộc về nó - là của biển, là của đời, là của trời- và có cả những gì vô hình, đó là hạnh phúc hồn nhiên, cơn náo động tự chủ - hoặc cơn náo loạn không tự chủ nào đó đã tạo ra v.v…


Đứa con của sóng, thường vẫn là con sóng, không có sự quái thai nào và rối ren nào, vẫn hôn vào bờ, vẫn lan xa, vẫn hiền hòa - và vẫn tan ra trong lòng mẹ, trong tình yêu, trên bờ cát và bên bờ đất nước.


Sóng vẫn đi, về mơ hồ - và vẫn chờ một ngày tụ hội trở thành con sóng thưở nào. Sóng như một người yên ngã, chờ một ngày tụ hội thành một sinh linh thanh thản lúc ban đầu - và chờ dần thành một con quỷ đầy những phép thần minh tâm trí.


Có nghĩa rằng mọi sinh vật đều có nhờ linh khí của vũ trụ, có thể đến ngàn vạn lần trong kiếp sống không độc đáo của loài vật khác - và cũng có thể trở thành con người với sác xuất không lần 2 (và đã có) - nên có người rung nhịp đời tự mãn, có người tận dụng tối đa điều diễm hạnh ít ỏi, ngắn hạn của mình để làm điều ý nghĩa.


(…)
Cũng như con người, loài sóng có thể hiền lành hàng mấy triệu năm - nếu không bị dư chấn hoặc nhiễu động bởi các kỳ tinh xa, từ cõi thiên hà - hoặc sự phát sóng làm biến đổi trung tâm vật chất hoặc lòng đất.


Loài sóng rất hiền lành nếu không ai làm gì nó, không chọc ghẹo, không đưa những cơn điền cuồng lên đến đỉnh điểm.


Đỉnh điểm có thể là tổng hợp những đụn khói, tổng hợp những sự ăn cào vào môi sinh, rừng rậm thiên nhiên, rừng rậm tình người và cả rừng rậm của đáy lòng người - tức là khởi thảo cho các cuộc chiến tranh, vì đáy lòng người đã thủng nơi nào đó.


(…)
Loài sóng chỉ thưởng ngoạn những gì của thiên nhiên bằng sự nô đùa vô tận. Con người cũng thưởng ngoạn điều đó, nhưng họ còn chế ra những kỳ khôi và nô giỡn biết bao nguy hiểm khác. Nhưng dường như điều đó vẫn còn thiếu, họ còn chế ra những bạo ngược nhắm vào đồng loại, nhưng không biết rồi sẽ đem về những gì cho họ, trong hoang tàn kiếp sống như nhau.


Họ vẫn thừa biết rằng lúc nào đó, đời cũng sẽ khép lại- và cũng sẽ mở ra - vì diễm phúc bất tận, luôn nép sau bức màn vi sinh mà không cần ai vén lên hay buông xuống. Có nghĩa rằng ai cũng tự vén mình và tự buông chính mình, để về thưở vi sinh nhất, thưở không còn tội lỗi, không còn thống khổ hoặc hạnh phúc, chỉ còn sự hồn nhiên và thưởng ngoạn với thiên nhiên, vui đùa với vô tận, với những vì sao, với những làn gió đêm ngày, với những bạn bè bên trảng cỏ, với mẹ hiền mặt đất v.v..


Nhưng rồi họ sẽ hoàn toàn tốt đẹp, giống như kiếp con sóng - nếu họ không gieo cấy vào một trí óc khôn ngoan, bằng những âm u man rợ, đua giành, nặng nề bản ngã - và vỗ chiếc ngực to lớn hoặc cái gì đó của mình về phía kẻ khác.

Cafe sáng, Chợ Cây Dừa , Bình Dương,  28/3/2011 

1 nhận xét:

  1. Tem vàng, Tem vàng, Tem vàng, Tem vàng.
    X thích câu này nhất " Có nghĩa rằng ai cũng tự vén mình và tự buông chính mình, để về thưở vi sinh nhất, thưở không còn tội lỗi, không còn thống khổ hoặc hạnh phúc, chỉ còn sự hồn nhiên và thưởng ngoạn với thiên nhiên, vui đùa với vô tận, với những vì sao, với những làn gió đêm ngày, với những bạn bè bên trảng cỏ, với mẹ hiền mặt đất v.v.. "

    Trả lờiXóa