Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

đời là đại tiệc




( Khởi ý từ tiểu tiệc sau nhà PHD Nha Trang, thấy đời mình muôn ngàn đại tiệc.
Người ta có thể xảy ra kinh- vì gặp phải tiên hóa một đời thường, thân ái, trần tình, dung dị, đạm bạc và cởi mở. ) 






Không oxy, người ta sẽ chết trong chốc lát. 

Nếu không còn hạt nước thân người, thì người ta còn lại chiếc bánh khô hoặc một hình nhân qua cội phúc. 

Nếu không sống trong môi trường gió nước hoặc chuyển sang kênh vật chất đặc biệt, người ta cũng sẽ tại ngoại và không bao giờ vang rên sự đau khổ hoặc hạnh phúc. 

Đời vẫn là đại cuộc và đại tiệc. Loài người quá thừa dư những chất sống. Đâu cũng đầy tài nguyên, tiềm lực và bạt ngàn loài cây lá xanh rất xanh, xanh tự bao giờ và xanh đến tận cùng kiếp sống muôn loài. 

Nơi đâu người ta cũng tìm ra tình yêu địa đầu của họ. 

Nơi đâu người ta cũng có thể biến thành tu sĩ. 

Nơi đâu người ta cũng có thể biến mình thành tù sĩ, nhốt phận mình vào kiểu thức, do chính mình hoặc người cận lân làm tù trưởng. 

Có người không tình yêu, họ thành một tu sư không chùa chiền, cúng kiến. Nơi đâu người ta cũng dễ dàng thành một tù sư đường hoàng, không cần áo mão và không cần hoa trang mặt mình. 

(…)

Đời vẫn là đại tiệc. 

Đời đầy rẫy cuộc tự do và hành xung vào tự do khác, làm thành những dạ tiệc, đại cuộc tra tấn sáng ngời ấn tượng, bên những con vật tay cầm, lưng cong và thè lưỡi. (!)

Những con muỗi vo ve qua lần thoát chết và những đại hùng có thể lần tử trận- nên đời vẫn luân phiên bày ra đại tiệc trên những mâm bàn có thể giống nhau. 

(…)

Mâm bàn nào cũng sẵn sàng đại tiệc, nên có những đại cuộc chan hòa nước mắt và có những đại tiệc chan đầy huyết khí. 

Đời vẫn là đại tiệc khi đèn đã tắt hay đời đã đứt. Nhưng chúng sanh vẫn mọc lên theo đường rêu phong cỏ mục, và những bầy nô lệ vẫn mọc lên theo những cung đình no ấm. 

Vì chính loài nô lệ đẻ chửa được ra loài nô lệ. Nên đời vẫn dọn ra những món khổ và sướng, nhưng có người chỉ muốn gặm vào một phía và tìm sự bảo toàn tốt nhất, bằng những chiếc máy tự do lắp vào- Và lắm khi kinh hoàng giở ra, thấy mình sản sinh đầy loài độc lập. 

Đa phần, người ta dự vào đại tiệc thâm trầm, êm đềm, thấy rằng hạnh ngộ và vinh dự. 

Nhưng người nô lệ, mang cảm giác bần cùng như truyền kiếp, họ chỉ mong một đại cuộc vinh quang dù nhỏ nhoi, cũng là hùng vĩ nhất đời mình dù chỉ một lần. 

Đời vẫn bình đẳng, chập chùng. Đại tiệc vẫn có thể đến những loài nhỏ bé hoặc cao lớn, nhẹ nhàng hoặc nặng nề, đến với những loài tai nghe mắt thấy, những loài không tai nghe mắt thấy, và những loài không có gì để tai nghe mắt thấy. 

Đó là những cánh diều đã bay lên, không nặng nề mang những gì mẹ cha không đẻ ra, bay lên mãi, vì sống được với những nỗi nhẹ nhàng nhất, như đến với chánh thống vô sản- mà linh hồn họ không bao giờ nô lệ những công cụ, phương tiện trong đại cuộc bao la, chập chùng, kỳ vĩ, hạnh phúc, ý nghĩa và thảnh thơi nhất. 

Bình Dương, CN 14/11/2010

1 nhận xét: